Tôi không
hiểu vì sao nó lại đến một cách vô ý thức, vô định hình, vô định lượng... Một
cảm giác quạnh quẽ nào đó giữa muôn trùng đêm, len lỏi từ tâm thức rồi dần lấy
đi mọi sức mạnh tự tại. Con người mất dần sự bao bọc, sự cân bằng vốn có trước
mọi thách thức của cảm xúc, có thể ví đó như sự vỡ òa của một con đập nước trước
sự đè nén quá lâu.
Dạo quanh những
khúc âm cảm xúc, một lần nữa khuấy động nội tâm!
Những ngày qua là chuỗi
những ngày chìm đắm vào sự im lặng, sự nghi hoặc lẫn khuất sau cái màn đêm u ám.
Một đêm trước kia tôi lặng lẽ nhìn ngắm vào khoảng không đen thẫm..., đêm nay
trời có chút vì sao lẻ.
Trong khoảnh khắc chợt nhận ra thực tại, chợt
thấy đời mình còn nhiều hoài nghi... Một cách vô thức, nỗi cô quạnh như choàng
lấy thân. Và thế là một cơn xúc cảm từ nội tại như được thổi vào sự sống, cái
bản ngã thân này ngã quỵ. Mọi tư duy, mọi ý thức vỡ vụn...!
Tôi không hiểu
vì sao nó lại đến một cách vô ý thức, vô định hình, vô định lượng... Một cảm
giác quạnh quẽ nào đó giữa muôn trùng đêm, len lỏi từ tâm thức rồi dần lấy đi
mọi sức mạnh tự tại. Con người mất dần sự bao bọc, sự cân bằng vốn có trước mọi
thách thức của cảm xúc, có thể ví đó như sự vỡ òa của một con đập nước trước sự
đè nén quá lâu.
Đó là một trải nghiệm không thể nào quên. Điều cuối cùng
của đêm hôm ấy là sự tĩnh lặng và một giấc ngủ dài.
"Hạnh phúc là vô
thường, nghĩa là nó ở mãi với ta. Những gì cuộc đời mang lại cho ta đều là vô
thường..."
Điều mong muốn lớn lao cho nội tại đó là tìm thấy sự im
lặng trong tư tưởng!