body { background: #fff; font-family: Times New Roman; margin: 2px;}
Trong ánh
sáng nhẹ nhàng của căn phòng màu vàng nỗi buồn lại trào dâng. Hạnh phúc này, ánh
sáng này liệu có mãi dài lâu, hay rồi biến mất. Thời gian như ngọn lửa vô tình,
đốt cháy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, rồi sau đó chỉ còn là nắm bụi tàn bay trong
gió.
Một bài hát mà nếu chỉ mới nghe đoạn đầu thì thấy một giai
điệu vui tươi, hớn hở, hân hoan trong niềm hạnh phúc vô bờ. Nhưng sâu trong từng
phím nhạc tôi lại thấy thật ảm đạm. Thật buồn. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của căn
phòng màu vàng nỗi buồn lại trào dâng. Hạnh phúc này, ánh sáng này liệu có mãi
dài lâu, hay rồi biến mất. Thời gian như ngọn lửa vô tình, đốt cháy niềm hạnh
phúc nhỏ nhoi, rồi sau đó chỉ còn là nắm bụi tàn bay trong gió.
Người ta
sợ tương lai, một tương lai mịt mờ, huyền ảo, tối tăm như đường hầm vô lối. Chỉ
một mình bạn bước vào. Lạc lõng. Lẻ loi.
Nhạc phẩm Chacone - bản chuyển soạn cho piano và violons
(Ảnh:
Virtualsheetmusic.comThật nhẹ, thật
cô đơn, mà vô cùng dũng cảm. Đó là điều tôi cảm nhận được ở bài hát này. Tiếng
piano cô đơn trong ánh sáng rực rỡ, đầy lo nghĩ không biết ngày mai ra sao. Nỗi
hoang mang như vết mực đen loang trên cánh cửa vàng. Người ta thường nuối tiếc
quá khứ, mong chờ tương lai, nhưng lại quên mất hiện tại. Một hiện tại ngay
trước mắt, tương lai vẫn mờ ảo, tại sao không tận hưởng hiện tại và rồi sẽ đối
mặt với điều sắp đến.
Hãy mạnh mẽ, không có gì làm bạn phải sợ hãi.
Tiếng piano nhỏ dần rồi im lặng, nhắn nhủ bạn : đến lúc phải đi một mình rồi,
một mình bạn đối mặt với tương lai và cả quá khứ. Thời gian mãi là chiếc vé một
chiều, là chiếc bánh xe đỏ không bao giờ dừng lại. Mỗi ngày hãy sống thật tốt,
như thể bạn chỉ sống được một ngày vậy. Nếu bạn sống có ích ở hiện tại, tôi tin
tương lai bạn sẽ chói lọi như ánh mặt trời.